Bao giờ mùa thu thay lá
Em về đá hết cô đơn
Nụ hoa ẩn mình hé nụ
Xua đi cái rét dỗi hờn
Con đường ngày xưa vẫn thế
Chân về vướng cánh cỏ may
Chỉ vì thiếu người con gái
Rừng lau tuyết trắng phủ đầy
Tình ta tựa như mây gió
Ồn ào những lúc bão giông
Mà sao trời quang mây tạnh
Tự dưng hai đứa cách lòng
Xa nhau một ngày là nhớ
Ngàn ngày biền biệt lại không?
Con tim sầu thương tỉnh mộng
Hay chưa thoát khỏi bụi hồng?
Ôi! Ngô đồng xao xác quá
Tim à – quẳng hết thương đau.
Để long lanh trong đáy mắt
Giọt yêu thương chẳng phai màu.
© Nguyễn Việt – tinhot247.vn